Câu chuyện 1 năm trước
7 năm rưỡi làm trong quân đội mỗi đêm đặt lưng xuống giường vắt tay lên trán là “khò khò” một giấc đến sáng hôm sau! Đùa anh em chứ, được thế thì sướng quá. Đêm nào cũng như đêm nào, những cơn dằn vặt bản thân kéo đến với câu hỏi “Bao giờ mới ra được khỏi đây…bao giờ mới làm được điều mình muốn… gần chục năm rồi”. Đi theo con đường bố mẹ sắp đặt mình không cảm thấy hạnh phúc, cuộc sống thấy thật vô vị, lê lết để sống qua hết ngày này đến ngày khác. Nhiều lúc liên tưởng đến cảnh hay thôi cứ buông xuôi - thả trôi theo dòng nước (dòng đời) cho xong, rồi đến đâu thì đến. Cơ mà nó lại chẳng đến đâu, những tự vấn, dằn vặt ngày một tăng, những cuộc nhậu nhẹt để quên lối về (nhắc đến đây câu khẩu hiệu: 2,3 anh em mình là cái gì nào… 2,3 anh em mình là cái gì vậy… lại vang vọng, anh em ai trả lời cho tôi biết được không?). Những tưởng những trận say giúp mình quên đi mọi chuyện, nhưng mọi sự đâu có dễ vậy - say bẹp hẳn thì không sao nhưng mỗi tội mình tửu lượng cũng khá “ba- say-chai-chưa” nên lần nào cũng “nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm”.
Ngày định mệnh hôm đó, mình đi bộ về nhà sau giờ làm ở đơn vị. Cơn mưa chiều tầm tã tự động tua lại lần thứ n những câu hỏi không có ai “reply”. Mình ngửa mặt lên trời nhìn từng hạt mưa, đầu óc nhẹ tựa làn-mây-đen, quyết định không trì hoãn thêm nữa: phải “ra quân” thôi! (Ghi chú của admin: Thuật ngữ chuyên ngành quân đội, “ra quân” có nghĩa là ra khỏi ngành, nghỉ việc. Admin còn nghe kể anh đã lên đến quân hàm Thượng úy rồi).
Trở về thực tại
Rời khỏi quân đội, bắt đầu bước chân vào thế giới dev-biz cả một chân trời mới mở ra sáng lòa, đứng trước quạt gió thổi phả vào mặt, tóc bổ luống bay bay ánh mắt kiên định tự nhủ sẽ học tốt, vượt qua hết, một mình anh chấp hết.
Nhưng thực tế là: Vấp phải Javacore cũng hơi …sấp mặt lần 1.
Vấp phải Spring: sấp mặt toàn tập.
Còn “sấp mặt” lần nào trong tương lai nữa không? Mình chắc chắn là sẽ có…
Cảm giác trì hoãn kéo đến. Mood tụt thê thảm. Các câu hỏi tự vấn lương tâm bắt đầu hiện ra: Spring sao khó thế, học chẳng hiểu gì. Thế này bao giờ lên được CTO?…, vân vân và mây mây…
Môn Spring học với thầy Trường, thầy nói chuyện hay, kiến thức thì uyên bác - hào hứng, nhưng thầy hơi kỹ tính, yêu cầu vào học viên cao. Vào học là thấy có gì đó hơi áp lực, hay bị thầy “chê khéo” nên từ đó cũng ngại hỏi những điều mình chưa hiểu - có chút ấm ức. Cảm thấy ngợp khi có quá nhiều kiến thức mới trong 1 buổi học, lụt - ngắc ngoải - nợ công nghệ - toang…ối giời ơi! Mỗi lần mở máy tính, mở Intelij lại thấy những dòng code mới - của ai ý chứ không phải của mình, nghĩ không hiểu sao hôm qua mình lại code được như vậy. Cảm thấy nản khi lại phải ngồi mày mò, tìm lại luồng logic của phần code hôm trước.
Nghỉ nghỉ nghỉ, xem phim đã 😀
Anh em nào cũng từng trải qua cảm giác như trên thì cho mình thấy cánh tay của anh em, rồi uống ngụm bia nghe mình tâm sự.
Vượt qua nỗi sợ của bản thân
Buổi IT tour tại công ty EWAY, Anh Hiệp - CTO có nói đại ý là: “Khi mới vào công ty thực tập có nhiều công nghệ mới, anh cũng rất ngại hỏi vì bị ăn chửi nhiều. Nhưng nghĩ tìm không ra, không hỏi thì phải làm sao? Rồi đeo bánh dày giò lên mặt đi hỏi. Sau 1 thời gian thực tập thì cảm xúc trở lên chai lỳ và hình thành được 1 tư tưởng: Ok, có bị chửi cũng được, quan trọng là sau khi chửi, người ta nói cho mình điều mình muốn biết là được”. Chính câu nói này làm mình thức tỉnh và nhận ra rằng quan trọng mình đạt được mục đích của mình, đừng quan tâm có bị mắng hay không, hãy tập trung để hỏi bằng được lời giải đáp cho thắc mắc của mình - AOP đây rồi áp dụng thôi :)). Sau hôm đó về mình chủ động hỏi thầy nhiều hơn, bắt đầu rũ bỏ được cảm giác mặc cảm, tự ti, tội lỗi khi bị thầy chê còn thấy hơi ố dề vì mình vẫn đạt được mục đích của mình (Nam mô a di đà phật, phải kiểm chế, kiềm chế là sức mạnh!) Luôn muốn gửi code cho thầy để thầy dùng nó làm ví dụ cho cả lớp, như vậy được thầy review code từng dòng 1 luôn.
Tiếp đó là 1 cậu em trẻ tuổi sinh năm 99 trước vào EWAY thực tập cùng 5 bạn nữa nhưng đến cuối cùng chỉ còn mình bạn trụ lại được và hiện giờ đang là key-person của 1 dự án. Bạn chia sẻ khi còn đang là thực tập sinh bạn cũng phải va vào những công nghệ mới, đôi lúc code mà chẳng hiểu nó chạy như thế nào và để làm gì. Bạn vẫn kiên trì làm và bỏ thời gian ra tìm hiểu dần dần rồi như viên gạch xây lên bức tường, dần dà bạn cũng thực sự hiểu sâu những điều mình đang làm và lại tiếp tục tìm hiểu các công nghệ mới khác.
Nó làm mình nhớ đến câu chuyện "Ngu Công dời núi”. Mình nhận ra rằng việc va phải những kiến thức mới, khó trong ngành CNTT là điều hết sức bình thường, nếu mình không vượt được qua được cảm giác sợ nó thì chắc chắn sớm muộn mình cũng bị đào thải khỏi ngành mà công nghệ thay đổi từng phút này. Sau buổi hôm đó bước vào buổi học với 1 tâm thế khác, đầu ngẩng cao, ngực ưỡn căng. Bài học vẫn nhiều kiến thức mới, chương trình vẫn nặng, đầu với ngực thấp hơn chút nhưng thay vì bị trùng xuống như trước thì mình tự vực dậy bằng câu suy nghĩ trong đầu “Cứ từ từ, về nghiên cứu tiếp rồi sẽ ra, ngành này bản chất nó là vậy, xúc đất rời núi đê” thế là lại có thêm động lực để tìm tòi, “mood” lại tăng ầm ầm, mặt ngửa hẳn lên trần nhà :))
Bí kíp vượt qua sự trì hoãn của bản thân
Nữa là việc vượt qua được sự trì hoãn mỗi lần bắt đầu ngồi vào làm việc, khi phải lục lọi lại để hiểu được hôm qua mình code gì, luồng logic nó như thế nào. Mình đoán chắc ae nào học IT cũng từng trải qua những lần như vậy. Một lần tình cờ mình nghe được podcast của anh Hiếu Nguyễn nói về việc vượt qua sự trì hoãn trong công việc của ảnh thì mình đã hiểu và áp dụng được nó trong công việc hằng ngày của mình, bài podcast nói về việc trì hoãn người nào cũng gặp phải dù thành công hay không thành công, người giàu hay người nghèo. Nhưng việc đối mặt và vượt qua nó của mỗi người lại khác nhau và a chia sẻ lại cách vượt qua của bản thân.
Giống như việc chơi thể thao, cơ bắp thường cần 15 đến 20 phút để khởi động, “warm up” xong hoạt động mới mượt như Sunsil được, não bộ cũng vậy cũng cần thời gian khởi động, nên mỗi khi sự ì kéo đến hãy cho bản thân khoảng 15 đến 20 phút để khởi động - cái gì cũng cần khởi động ae hãy nhớ câu thần chú này áp dụng được rất nhiều tình huống nhé, cứ ngồi vào bàn làm việc và làm việc rồi mọi thứ sẽ đâu vào đấy. Nếu sau 20 phút vẫn còn cảm thấy ì thì hãy nghỉ ngơi làm hớp nước và quay lại sau.
Ảnh: Tập thể thao chắc chắn giúp code clean hơn !
Khi nghe bài này mình nhớ đến hồi học cấp 3 phải viết văn hoặc soạn văn ở nhà trước hôm sau đi học, mình cũng trì hoãn đến khi không thể trì hoãn thêm nữa thì mới ngồi vào bàn để làm cho xong, nhưng chỉ cần sau 15, 20 phút là tự nhiên ý văn, ý thơ lại dồi dào, lai láng lạ như cụ Nguyễn Du nhập. Khi hoàn thành xong bài là 1 cảm giác thỏa mãn và tinh thần thấy nhẹ tựa lông hồng khi đã vượt qua được sự trì trệ của mình, thấy khoái khoái sao á. Nhưng hồi đó mình chưa biết định nghĩa và gọi tên phương pháp mình đã vô tình sử dụng. Khi nghe được bài podcast mình đã hiểu và áp dụng nó có chủ đích hơn vào việc học code hàng ngày.
Kết bài
Tất cả những điều trên đã giúp mình sống sót và đi gần hết khóa học ngày hôm nay. Một chút tâm sự, chia sẻ với anh em những thay đổi của mình trong quãng thời gian gần 8 tháng học ở Techmaster (Gần hết một âu bia :))) Chúc anh em khỏe!
Chia sẻ thêm những lần “lên báo” của học viên anh Đào Văn Tài lớp Java 17:
Bình luận