Xin chào tất cả mọi người mình xin được giới thiệu mình tên là Lại Cao Đài sinh năm 1996 tại miền đất Hải Hậu, Nam Định, hiện tại đang sống và làm việc ở Tp. Hà Nội.

Để nói về chặng đường của bất kỳ ai từ một người bình thường hay một “Vĩ nhân” thì có lẽ chắc không biển trời nào có thể diễn tả hết được nhỉ. Vậy thì mình xin được tóm tắt đôi nét về bản thân mình trước nhé 🚀!

z3945301233479_e2cc2f924bba05af2ceed66c11d782fc

Mình sinh ra trong một gia đình làm nông bình thường và như phần lớn mọi gia đình. Từ nhỏ mình có đam mê về điện tử có lẽ thừa hưởng từ bố mình 😊. Rồi mọi điều cứ hình thành từ đó dẫn mình tới cánh cửa Đại học mà hồi đó mình nghĩ sẽ mở ra cho mình con đường thực hiện ước mơ. Rồi không biết ma quỷ xui khiến thế nào (tâm linh chút) mà mình đã chọn lựa ngành Kỹ thuật thông tin và truyền thông (thuộc Điện tử Viễn thông) khoa Điện điện tử của Trường Đại học Giao thông Vận tải Hà Nội. Rồi sau này mình nghĩ đó cũng là 1 quyết định không đúng cũng không sai.

Với bản tính là một người hướng nội và điều đó cũng bộc lộ ra bên ngoài luôn nên nhiều người khi mới gặp hay tiếp xúc thì có vẻ sao sao đó (cái này mình không rõ). Nhưng điều này đúng và mình thừa nhận. Vào những năm nhất, năm hai mình không thực sự giỏi môn nào nên sinh ra chán nản rồi nghĩ tiêu cực không biết những môn mình đăng ký học có giúp ích cho mình trong tương lai không nữa hehe… Nhưng về sau mới phát hiện ra nó đều có lý do cả chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể áp dụng được (theo quan điểm cá nhân 😁). Khi đến năm ba, năm bốn đại học mình học với những môn chuyên ngành hơn thích thú hơn. Rồi mình đã được tiếp xúc với với môn lập trình C, rồi sau đó đến C#. Và 2 môn đó có lẽ mình thấy mình giỏi nhất (cũng đạt điểm cao nhất gần như tuyệt đối) với các môn còn lại khác. Hồi đó mình cũng không nghĩ môn lập trình là thế mạnh của mình để bước tiếp sau này. Kiểu như không có ai khai sáng cho nên cứ chạy theo lối mòn ý (văn vẻ chút 😜). Và rồi cũng tốt nghiệp (đúng hạn nhé) cũng được cầm tấm bằng Kỹ sư điện loại khá bước ra đời và bắt đầu chinh chiến (cảm giác dũng khí làm sao).

Đem theo tấm bằng kỹ sư đi xin việc. Loai hoai đi phỏng vấn từ các tập đoàn lớn như fpt cho đến samsung đều thất bại ở Vòng phỏng vấn à (năng lực lúc này còn yếu lắm). Không đi thì không biết đi rồi thì mới hiểu rõ câu nói “Núi này cao còn núi khác cao hơn”. Nhưng trong “cuộc chiến sinh tồn” không loại trừ một ai. Mình quyết định đến với công việc dễ tiếp cận hơn. Dân trong nghề thường gọi là đi kéo cáp hay nói hay hơn nhân viên kỹ thuật (không phải kiểu chống đối xã hội đâu, chỉ vui thôi!). Và cũng làm được dăm ba tháng rồi quyết định xin nghỉ với lý do theo mình nghĩ cũng chỉ là lý do “Em cảm thấy mình không phù hợp với công việc này”. Và thế rồi thất nghiệp thấy cũng lãng xẹt nhỉ. Và rồi được gia đình thông báo có lệnh yêu cầu về khám nghĩa vụ quân sự của địa phương. Cảm giác trong mình lúc này như kiểu “đúng người đúng thời điểm” ý. Lúc đó mình giống như tuổi trẻ nông nổi vậy mình không có suy nghĩ nhiều quyết định nhanh quá mà đã bỏ ngỏ ngoài tai những điều không tán thành từ phía gia đình cho đến bạn bè nhưng rồi mọi người sau đó cũng hiểu cho mình (mình nghĩ gia đình ai ai cũng đều như vậy). Bố mẹ anh chị cũng đều chúc mình hoàn thành tốt nghĩa vụ mà đảng và nhà nước giao phó (Có lẽ đối với mình đó là cột mốc trong đời khó quên để mình dựa vào và suy nghĩ về sau này)

z3945301238980_73b40c99f5721e4b2d67bfac7a85d58c

Trong xã hội xô bồ ngày nay 2 năm nếu như không để ý sẽ thấy thời gian trôi rất nhanh, như thể vừa mới đến Tết xong mà tháng sau lại là Tết nữa vậy. Những có lẽ đối với mình 2 năm có lẽ rất là dài như là trong quân đội mình có than rằng “đến bao giờ thời sự mới ra tập cuối” ý. Với 3 tháng đầu tân binh với mình đó có lẽ là nhiều cảm xúc và nội tâm nhất. Vì mình học xong Đại học rồi mới đi nghĩa vụ nên mình cũng là người nhiều tuổi nhất trong Trung đội. Anh trung đội trưởng của trung đội mình bằng tuổi mình mới vui chứ. Nhưng “Lính tuổi quân, dân tuổi đời” mà không tránh được khi vào lính đâu. Cảm giác khi thực hiện đúng theo 11 chế độ trong ngày và 3 chế độ trong tuần mới đầu thì rất là kỳ lạ và cảm giác không thoải mái, không thể là chính mình. Nhưng người xưa có câu “Nhập gia tùy tục”. Nên dần dần cũng quen trở thành bình thường và hết mức bình thường. Nhưng có lẽ niềm vui nhất đối với mình là lần đầu tiên gia đình lên thăm mình đứng từ xa nhìn bóng dáng thân quen tiến lại như vỡ òa trong cảm xúc. Vì từ gia đình mình đến đơn vị khá xa với công việc nữa nên, 3, 4 tháng mới lên thăm một lần nên mình hết sức trân quý. Ba tháng đầu sẽ học chi tiết về đơn vị từ các các cấp thấp đến cao hơn xong từ cách xưng hô, đi lại, hay những công việc nhỏ nhất. Trong những giờ lý thuyết này thì có lẽ là cực hình nhất bởi buồn ngủ không tả được mình đã phải xin ra ngoài liên tục cho tỉnh, xong đầu vẫn gật như hiểu bài vậy. Rồi cái lần tiếp xúc với súng AK cảm giác yêu thích lắm nhưng sau lần ra thao trường thì không yêu được luôn. Thỉnh thoảng đồng đội trêu nhau “Mày bán giúp tao đống sắt này với”. Sau khi 3 tháng kết thúc thì mình được chuyển đơn vị về với Đại đội Phòng không 16 và ở đó đến khi ra quân.

z3946188144059_88d8b00ad423ad9b4f9389b485b0368c

Về với Đại đội PK16 thì được học sâu hơn về súng SMPK (nói sơ qua là súng này dùng để phòng thủ bắn máy bay tầm thấp và có thể bắn phương ngang hoặc bắn chếch, cơ động rất tiện lợi). Do súng rất nặng cả tạ luôn nên súng được chi làm 3 bộ phận chính (trong đó mình được phân 1 bộ trong đó). Cảm giác vác lên đồi ra thao trường thôi cũng vã lắm rồi. Chính vì thế sức khỏe là không thể thiếu cứ phải sà tạ đủ kiểu luôn mới đủ luôn. Rồi thời gian cứ trôi tuột mình thấy bản thân đã thay đổi suy nghĩ không như trước. Vì đại dịch COVID-19 nên mình và đồng đội được về phép vào cuối năm (lúc gần ra quân). Cảm giác sau gần 2 năm được trở về quê hương gặp gia đình cảm xúc lại một lần nữa được vỡ ra. Mẹ mình ra đầu đường đón mình về rồi hai mẹ con ôm nhau đi về nhà. Có bà hàng xóm nhìn 2 mẹ con mà rưng rưng nước mắt (hôm sau bà sang nhà chơi bà bảo vậy). Rồi khi lên phép về đơn vị có 1 anh trung đội trưởng đã hỏi mình một câu mà khi bước vào lính mình đã tự hỏi mình, nhưng mình không biết câu trả lời đó là “Tại sao em quyết định vào quân ngũ”. Và rồi khi mình trả lời anh ấy rằng “Có thể 3 tháng tân binh em nghĩ quyết định đó là sai nhưng ở thời điểm này em nghĩ đây là quyết định đúng”. Theo quan điểm cá nhân mình thì không có đúng và cũng không có sai, đó cũng là hành trình để một người trưởng thành chỉ khác là ta đang rẽ lối nào để đi thôi.

Khi ra quân trở lại với cuộc sống tấp nập vội vã. Mình lại một lần nữa quyết định xem mình phải làm nghề gì đây. Và lại một lần nữa bị xoáy vào 1 quyết định cuộc đời. Nhưng lần này mình đã phải suy nghĩ lâu hơn. Mình dành 3 tháng đầu ra quân để nghĩ vời về mình sẽ làm gì và điểm mạnh của mình là gì và rồi mình đã chọn đi học Lập trình. Lên mạng tìm hiểu các cơ sở đào tạo lập trình ngắn hạn như nào rồi khi xem các khóa học của Techmaster có hỗ trợ cho bộ đội xuất ngũ mình thấy được và hay quá. Và rồi mình đăng ký tham gia. Để dễ nhập môn với một người bẻ ngành như mình thì mình đã chọn lập trình web frontend.

Đến với Techmaster có lẽ là tình cờ, hay người ta hay nói là “Có duyên mới gặp”. Đăng ký học lớp sáng nhưng có lẽ chính vì thế mà mọi người có nhiều thời gian gặp gỡ hơn thì phải mà chưa đầy một tuần mọi người trong lớp đã hòa hợp nói chuyện vui vẻ với nhau, mang lại cảm giác đầy hoài niệm mà cứ nghĩ sẽ không bao giờ có được lần nữa (như hồi đại học 😁). Mình được thầy Hiên đứng lớp, những bài giảng của thầy biên soạn khá tâm huyết và rất hay. Phải nói là sao nhỉ thầy Hiên là giảng hay nói đơn giản dễ hiểu, dễ gần, dễ nắm bắt tâm lý mọi người. Và điều đặc biệt thầy chưa bao giờ từ chối lời mời liên hoan của lớp cả (hehe.). Nhưng lượng kiến thức ở trên lớp có lẽ là không đủ để làm giỏi hơn được (cái này chắc mọi người đi học đều biết cả) chính vì thế mà khi có một người thầy nhiệt huyết và tự trau dồi kiến thức, kèm theo trao đổi với thầy với mọi người trong lớp những bài toán khúc mắc mà đã giúp mình có được kiến thức như ngày hôm nay (tự hào hơi quá thì phải 😁). Trong khóa học này mình phải hoàn thành và bảo vệ được hai đồ án. Cứ thử nghĩ nếu phải tự mình xây dựng mỗi đồ án thì nghĩ rất là cực nhưng mình thực sự yên tâm khi ở trung tâm được hướng dẫn chi tiết từ lúc lên ý tưởng, xây dựng layout phân tích những điểm không hợp lý xong xuôi thì mới bắt đầu viết những dòng code đầu tiên. Thật sự tạo cho mình cảm giác rất bài bản có khoa học.
Mình không rõ ràng 2 năm đi lính đã tô luyện cho mình những gì nhưng từ sự kiên trì cố gắng theo đuổi của mình mà đã thấy có sự cố gắng rõ rệt (mà đúng câu “Lửa thử vàng gian nan thử sức” hay sự thúc đẩy trong mỗi con người hướng tới cái tốt hơn).

z3945301232812_21cf7f135116b995a042a9a07d498e40
Thật hạnh phúc sau khi mình làm được bài đồ án đầu tiên thành công mình đã may mắn được Techmaster tại điều kiện cho mình được thực tập tại chính Techmaster. Nơi cái nôi đã giúp mình học và tiến bộ khi mới bắt đầu. 2 tháng có vẻ hơi ngắn ngủi nhưng mình thật sự học được rất nhiều từ những anh những chị tại techmaster từ những chi tiết nhỏ nhất mà nhiều khi mình không để ý trong những dự án. Với bản tính là muốn phiêu lưu khám phá, muốn hiểu biết thêm nhiều hơn nữa nên thầy Cường (CTO của techmaster) đã giới thiệu mình qua CodeTot sau khi tốt nghiệp xong tại techmaster. Mình cảm thấy thật quý trọng biết bao. Và quả như đúng phương châm của Techmaster “Học là có việc”.

Tuy mới bước vào nghề lập trình nên kinh nghiệm không được trau chuốt. Nhưng mình cũng xin phép nói đôi điều mà mình đã học được cho những ai đọc được bài viết này rằng: Hãy cố gắng kiên trì theo đuổi ước mơ đặc biệt là hãy làm những thứ mình thích, hay mình giỏi nhất nhé.