Những kỳ vọng đẹp đẽ khi cầm bằng tốt nghiệp
Đầu tháng 1 năm 2025, tôi tốt nghiệp đại học.
Với số điểm đầu vào 27 điểm – một con số cao so với mặt bằng chung lúc bấy giờ – tôi từng tin rằng mình đã mở ra cánh cửa cho một tương lai rộng mở.
Nhưng thực tế thì khác xa những gì tôi tưởng tượng.
Một cú vả đau điếng từ đời thực khiến tôi tưởng chừng muốn gục ngã.
Mơ về công ty nghìn đô – thực tại chẳng như mơ
Như bao sinh viên mới ra trường khác, tôi mộng mơ cầm tấm bằng trên tay, nghĩ về viễn cảnh làm ở những công ty A, B, C danh tiếng, nhận mức lương cả ngàn đô.
Ngày tốt nghiệp, đối với tôi, không có pháo hoa, không có cảm xúc bùng nổ.
Nó chỉ đơn giản là một ngày bình thường như bao ngày khác – một bước chuyển giao lặng lẽ từ sinh viên thành người ra trường.
Những lần phỏng vấn đầu tiên – Từ hào hứng rồi đến vỡ mộng
Vì xuất thân từ một trường top, tôi khá tự tin với hồ sơ của mình.
Tôi nộp đơn khoảng mười công ty, và khoảng bảy, tám công ty đã gọi tôi đi phỏng vấn.
Với sự háo hức của một người trẻ nhiều hoài bão, tôi xông pha không ngại ngần – công ty nào gọi là tôi đến rất sớm, chuẩn bị kỹ lưỡng từng chi tiết nhỏ.
Nhưng rồi, sự thật phũ phàng nhanh chóng hiện ra.
Khi email từ chối trở thành nỗi ám ảnh
Lần lượt, tôi nhận những email từ chối, hoặc tệ hơn: sự im lặng lạnh lùng từ phía nhà tuyển dụng.
Ngày qua ngày, tôi vẫn cố gắng nộp đơn, nhưng số lượng công ty phản hồi dần ít đi.
Sự háo hức ban đầu nhường chỗ cho cảm giác hụt hẫng, hoài nghi bản thân, và dần dần… tuyệt vọng.
Những đêm dài trằn trọc và nước mắt bất lực
Điều đó làm sao tôi có thể quên được?
Những đêm dài trằn trọc, nước mắt rơi giữa bóng tối – nước mắt của sự bất lực.
Tôi, từng là niềm tự hào của gia đình khi đậu đại học với số điểm cao, giờ đây chật vật giữa Hà Nội tấp nập, cảm thấy nhỏ bé và lạc lõng đến cùng cực.
Áp lực gia đình – Sự so sánh – Và nỗi đau âm ỉ
Bố mẹ tôi, những người đã đặt trọn niềm tin vào tôi, không ngừng lo lắng.
Họ đã chạy vạy nhiều nơi để xin việc cho tôi – nhưng kết quả vẫn là con số 0.
Nhìn sang bạn bè, người này người kia đã có mức lương chục triệu, tôi lại càng cảm thấy bản thân kém cỏi, vô dụng.
Áp lực từ gia đình, sự so sánh vô hình từ xã hội như từng mũi kim xuyên thẳng vào lòng tôi.
Khoảnh khắc tỉnh ngộ – Không được phép gục ngã
Đã có lúc, tôi tưởng mình sẽ gục ngã thật sự.
Suy nghĩ buông xuôi lởn vởn trong đầu – từ bỏ tất cả, bỏ lại những hoài bão, những ước mơ từng thắp sáng tuổi trẻ.
Tôi chợt nhận ra: nếu mình ngã xuống, sẽ không ai nâng mình dậy cả.
Bố mẹ đã già yếu. Họ cần tôi làm điểm tựa, không phải thêm một gánh nặng.
Nếu gục ngã lúc này, đồng nghĩa với việc tự tay kết thúc mọi khát vọng và mơ ước từng nuôi dưỡng suốt những năm tháng tuổi trẻ.
Suy nghĩ ấy như một cái tát tỉnh người.
Tôi nhận ra: tôi không còn quyền gục ngã nữa.
Hành động đầu tiên để tự cứu lấy mình
Tôi bắt đầu hành động, dù chỉ là những việc nhỏ nhất.
Bởi tôi hiểu, chỉ cần tiếp tục bước từng bước một, dù chậm rãi đến mấy, tôi cũng đang tiến về phía trước.
Và rồi từ đó, hành trình mới của tôi bắt đầu – hành trình vượt qua thất nghiệp, tìm lại chính mình, khẳng định giá trị bản thân.
Kết luận
Giữa những ngày tháng tăm tối ấy, tôi hiểu rằng: nếu chính mình còn từ bỏ mình, thì không ai có thể cứu mình cả.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đứng dậy, bắt đầu lại từ con số 0.
👉 Ở bài tiếp theo, tôi sẽ chia sẻ từng bước tôi đã làm để thay đổi vận mệnh: từ tuyệt vọng đến tìm thấy con đường sự nghiệp.
Đừng bỏ lỡ: ‘https://techmaster.vn/posts/38339/hanh-trinh-1-tuan-di-lam-dau-tien-cua-sinh-vien-nganh-it-dieu-ma-se-khong-ai-noi-cho-ban-biet’"
Phần tiếp theo: “Nếu đang thất nghiệp, đừng chờ phép màu: Hành trình tôi tự viết lại tương lai.”
Bình luận